Tôi ngồi ngoài hiên nhà một sáng chủ nhật rực rỡ, nhìn những cành hoa màu vàng cháy lên màu nắng kiêu hãnh. Tôi rít từng điếu thuốc một, và khóc. Tôi không thể ngưng những giọt nước mắt đang ứa ra, chậm rãi rồi ào ạt xô nhau rơi xuống như thể đó là tất cả những gì mình có thể làm trong một buổi sáng đẹp trời. Những làn khói trắng đục mang đi ký ức về anh đi theo cùng tiếng chuông vọng lại phía bên kia nhà thờ, tôi cũng không cố để ngăn chúng lại. Có một phần cơ thể tôi đang rã rời tan ra trong màu nắng kiêu hãnh của thế giới đẹp đẽ nơi tôi đang sống, tựa hồ như thứ tôi vừa đi khỏi trong những ký ức về anh. Tay tôi run lên trong một thoáng chốc khiến tàn thuốc rơi xuống sàn, và tôi cũng chẳng mảy may xem gió cuốn chúng bay đi đâu.